Một đĩa cơm nóng

Chicken soup for the soul tập 4 – Phần 1

Xem những tập trước đó của Chicken soup Phần 1:

Chicken soup for the soul tập 1 – Phần 1
Chicken soup for the soul tập 2 – Phần 1
Chicken soup for the soul tập 3 – Phần 1

Một người vì mọi người

Đây là một câu chuyện do một vị linh mục cao tuổi kể lại vào một ngày chủ nhât. Đó là một câu chuyện có thật xảy ra khi ông còn phục vụ trong quân ngũ. Một ngày nọ, vị trung sĩ huấn luyện cho doanh trại của ông bất thình lình ném một quả thủ pháo vào một nhóm lính trẻ.

Chicken soup for the soul tập 4 - Phần 1
Tất cả những người lính đó đều bỏ chạy. Sau đó , vị trung sĩ từ tốn nói cho họ biết rằng, quả lựu đạn đó thật ra không được cài kíp nổ và ông làm vậy chỉ để xem phản ứng của họ như thế nào mà thôi. Ngà y hôm sau, có một tân binh gia nhập vào nhóm lính đó.

Vị trung sĩ huấn luyện yêu cầu những người lính không được nói với anh lính mới này về những gì sắp xả y ra. Khi trung sĩ ném quả lựu đạn vào nhóm lính, người lính mới đó không hề biết rằng nó sẽ không nổ, anh đã dũng cảm lao vào nằm đè lên quả lựu đạn để ngăn không cho nó gây thương tổn đến những người khác. Anh ấy sẵn sà ng hy sinh vì đồng đội của mình. Năm đó , người lính trẻ ấy được trao tặng huân chương cao quý duy nhất cho lòng can đảm và tinh thần quả cảm của mình, đó là tấm huân chương chưa một ai từng nhận được trong những cuộc chiến trước đó.

– Kim Noone

Trong cuộc sống, có ba điều chúng ta cần phải học: Suy nghĩ rõ ràng, không hấp tấp hay lẫn lộn. Yêu thương mọi người một cách chân thành. Thực hiện mọi việc với động lực cao nhất. 

– Helen Keller

Một việc làm ý nghĩa

Một cậu bé đến tham dự buổi bán đấu giá những chiếc xe đạp đã bị giam kho lâu ngày ở sở cảnh sát. Cậu đến từ sáng sớm và tìm được một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Mỗi lần người điều khiển bắt đầu cuộc đấu giá, cậu đều nói: “Con trả 1 đô la, thưa ông”. Giá đưa ra mỗi lúc một cao cho đến khi từ ng chiếc xe đạp lần lượt được bán cho những người trả giá cao nhất.

Một việc làm ý nghĩa
Và mỗi lần như vậy, cậu bé đều đưa ra giá 1 đô la. Khi chiếc xe đạp cuối cùng được đem ra bán, cậu bé cố hết sức gào to lên: “Con trả 1 đô la, thưa ông”. Số tiền ngã giá cho chiếc xe càng lúc càng cao và cuối cùng, người điều khiển đã khép lại cuộc đấu giá ở con số 9 đô la, chiếc xe được bán cho cậu bé ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Sau đó , người điều khiển cho tay vào túi mình, lấy ra 8 đô la và đặt chúng lên quầy.

Cậu bé hào hứng bước lên phía trước và đặt cạnh số tiền ấy 1 đô la gồ m những đồng tiền xu và tiền hào, sung sướng nhận lấy “chiếc xe đạp mới” của mình và dẫn nó ra khỏi cửa. Nhưng rồi, cậu đột nhiên buông chiếc xe đạp xuống đất, chạy trở lại chỗ người điều khiển cuộc đấu giá , quàng tay ôm lấy cổ ông và bật khóc.

– Elder Featherstone

Nếu bạn muốn được hạnh phúc… Trong một giờ – hãy chợp mắt một lát. Trong một ngày – hãy đi câu cá. Trong một tháng – hãy kết hôn Trong một năm – hãy thừa hưởng một gia tài. Suôt môt đơi hay giup đỡ môt ai đo.

– Ngạn ngữ Trung Hoa

Một tấm gương sống động

Vào một buổi chiều năm 1953, nhiều viên chức thành phố cùng với các phóng viên tập trung tại một nhà ga xe lửa ở Chicago. Họ sắp được gặp gỡ người đoạt giải Nobel Hòa bình của năm trước đó, năm 1952.

Vài phút sau khi xe lửa dừng lại hẳn, một người đàn ông cao to – độ khoảng hơn một mét chín – có mái tóc bờm xờm và bộ ria mép rậm rạ p, thong thả từ trên toa xe bước xuống. Ánh đèn flash của máy chụp hình chớp nháy liên tục.
Một tấm gương sống động

Các viên chức thành phố tiến về phía ông ấ y vớ i những cá nh tay dang rộng và những vòng ôm thắm thiết. Nhiều người cò n bày tỏ niềm vinh hạ nh củ a mình khi được diện kiến ông. Ông lịch sự cam ơn moi ngươi và bất chợt đưa mắt nhìn ra xa, vượt qua khỏi đám đông đang vây lây ông, rồi lịch sự xin cáo lời một lúc . Ông nhanh chóng len qua đám đông đến bên một bà lão da đen đang đánh vật với hai cái va ly to đùng cứ rớt lên rớt xuống. Đoạn ông nhấc cả hai chiếc va ly lên bằng đôi tay rắn chắc của mình, và vơi một nụ cười thật ấm áp , ông nhẹ nhàng đưa bà lão bước lên xe buýt. Sau khi giúp bà yên vị trên xe, ông còn chúc bà thượng lộ bình an. Khi quay trở lai vơi đoàn người đón tiếp đang chờ đợi mình, ông lịch sự xin lôi : “Xin lôi đã để quý vị chờ lâu”. Người đàn ông đó chính là bác sĩ Albert Schweitzer, vị bác sĩ truyền giáo nổi tiếng đã cống hiến trọn đời mình để giúp đỡ những người nghèo ở châu Phi. Trước hành động của bác sĩ Schweitzer, một thành viên trong đoàn đón tiếp đã nói với người phóng viên đang đứng bên cạnh mình trong sự cảm phục sâu sắc: “Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến một bài học đạo đức sinh động đến như vậy”.

– Theo God’s Little Devotional Book

Có hai cách để truyền đi ánh sáng: Trở thành ngọn nến hoặc là tấm gương để phản chiếu những tia sáng từ ngọn nến đó .

– Edith Wharton

Một ngày đi chơi hồ

“Cho em chơi với!” cậu bé có thần kinh không bình thường chạy đến nói với tôi khi trông thấy tôi đang ôm một trái banh. “Được thôi!” tôi đáp lời.

Tôi ném trái banh về phía nó .

“A..a..a! Em chụp được rôi !” thằng bé reo lên.

Một ngày đi chơi hồ Chicken soup for the soul tập 4 - Phần 1

“Tốt lắm ! Bây giờ em ném nó lại cho anh đi,” tôi hăm hở nói . Thằng bé ném trái banh lại. Tôi chụp lấy và lặn xuống nước…

“Cháu không cần phải làm như vậy đâu…” người mẹ nãy giờ vẫn dõi theo đứa con tội nghiệp đang chơi đùa, nói nhỏ với tôi.

“Không có gì đâu cô ạ, chỉ là vui thôi mà,” tôi cười đáp lại lời người mẹ .

“A..a..a. Lặn xuống nữa điiiii!” thằng bé kêu to. Thế là tôi lại lặn xuống để chiều theo ý nó. Chúng tôi tiếp tục vui vẻ chơi với nhau suốt nửa giờ liền. Lúc thằng bé đi khỏi, trên khuôn mặt nó vẫn còn nở một nụ cười thật rạng rỡ tôi chưa từng thấy bao giờ. Câu chuyện nhỏ xảy đến với tôi một cách rất đỗi bình thường. Tôi nghĩ rằng đó là việc mà bất cứ ai khác cũng sẽ làm như tôi. Một cậu bé muốn được chơi đùa, và tôi cũng thế. Điều này làm cậu bé cảm thấy vui, nên tôi cũng vui. Thế mà sau đó, nhiều người xung quanh cứ đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Một thằng bé còn chạy đến chỗ tôi và hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn: “Sao anh lại chơi với đứa chậm phát triển không bình thường ấy?”. Tôi quay mặt bước đi mà không nói một lời nào. Lòng cảm thấy vui vì đã làm những điều mà tôi cho là mình nên làm.

– Kevin Toole

Khi có một người bạn thật sự, bạn sẽ nhận được nhiều hơn những gì mình đã chia sẻ .

– Thomas Fuller

Cha tôi thật kỳ diệu

Em gái Lois của tôi sinh ra vào tháng Một, vì thế nó cò n quá bé để có thể nhớ đế n những ký ứ c về hai mù a đông đầu tiên trong đời khi cả gia đình cò n sống ở Chicago. Tuy nhiên, khi nó được ba tuổi (bạn biết đấy, đó là cái tuổi mà chúng ta luôn nghĩ rằng cha mẹ có thể, và sẽ làm được bất kỳ điều gì cho mình), vào một buổi sáng đầu đông ở Los Angeles, nó thức dậy và tỏ ra rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một tấm màn tuyết khổng lồ đã bao trùm cả không gian bên ngoài trong lúc nó con đang say ngủ, dù cho đây không phai là lần đầu tiên nó được nhìn thấy tuyết .

Con bé lon ton chạy từ phòng ngủ và ở nhà bếp, nơi cả nhà đang dùng bữa sáng, và với đôi mắt xanh mở to, nó phấn khích hỏi cha tôi: “Bố ơi, sao bố có thể là m được như vậy nhỉ?”.

– John Sandquist

Mừng ngày đoàn tụ

Năm 1921, ông bà tôi buộc phải di tản khỏi nước Nga do những cuộc tàn sát dưới thời Nga hoàng đã khiến nhiều gia đình người Do Thái phải rời bỏ quê hương mình. Cuộc ra đi của họ rất mạo hiểm. Rốt cuộc, họ cũng đến được bến tàu. Những ai muốn lên tàu sang Mỹ phải trả năm mươi đô la để làm thủ tục nhập cư.

Chú tôi, lúc đó đang sinh sống ở Mỹ, đã gởi số tiền ấy cho ông bà tôi. Trong lúc bước lên tàu, ông tôi để ý thấy một cậu bé đang khóc với vẻ lo lắng, khổ sở. Ông tiến đến chỗ cậu bé. Cậu bé vừa khóc vừa nói với ông rằng cậu đã mất hết tiền và sẽ không thể đến được nước Mỹ.

Ông tôi không ngần ngại đưa cho Isadore Feterman – tên của cậu bé – năm mươi đô la của mình. Ngay khi tàu cập bến nước Mỹ, ông phải liên lạc với chú tôi và bảo rằng ông cần thêm tiền. Ông tôi phải chờ đợi mất vài ngày. Cuối cùng, mọi người đều được đặt chân lên đất Mỹ.

Mười lăm năm sau, khi ông tôi đang ở trong cửa hàng bán đồ đồng nát của mình, một chiếc xe hơi hiệu Limousine sang trọng đỗ ngay trước cửa hàng và từ trong xe, hai người đàn ông bước ra. Họ xin được gặp Benjamin Lasensky. Ông tôi trả lời rằng người họ muốn tìm chính là ông.

Người đàn ông to cao tự giới thiệu mình là Isadore Feterman và kính cẩn đưa cho ông tôi một tấm ngân phiếu còn để trống. Anh ấy nói: “Cháu nợ ông sự thành công và cuộc sống hạnh phúc mà cháu đã có được ở nước Mỹ này. Hãy cho cháu cơ hội để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Ông hãy điền vào tấm ngân phiếu này bất cứ số tiền nào ông muốn.” (Isadore lúc bấy giờ đã là một triệu phú nổi tiếng.)

Ông gọi chú tôi đến và kể cho chú nghe mọi chuyện. Chú tôi nghe xong liền nói vớ i ông: “Con nghĩ, chúng ta chỉ cần điền vào đó số tiền năm mươi đô la mà ngày trước chúng ta đã đưa cho cậu ấy, bố ạ !”. Và ông của tôi đã làm như vậ y.

Thời gian trôi qua, ông tôi và anh chàng nọ lại mất liên lạc với nhau. Nhiều năm sau đó, một người em họ của ông tôi sống ở New York đã tình cờ biết được địa chỉ của Isadore Feterman trên một tờ báo, anh ấy cũng đang sống trong cùng thành phố. Lần đấy cũng vừa đúng sinh nhật lần thứ 85 của ông tôi.

Chúng tôi đã cố gắng liên lạc với Feterman và mời anh ấy đến dự buổi tiệc sinh nhật của ông. Nhận được điện thoại của chú tôi, Feterman hồ hởi trả lời: “Bằng bất cứ giá nào cháu cũng sẽ đến dự tiệc mừng thọ của ông!”. Và thế là, Isadore Feterman đã đến dự buổi tiệc sinh nhật lần thứ 85 của ông tôi, và đó quả là một ngạc nhiên đầy thú vị dành tặng ông tôi. Tại buổi tiệc, Isadore đã kể cho tất cả mọi người ở đó nghe câu chuyện làm sao anh ấy có thể đến được nước Mỹ và thành công như hôm nay.

– Amy Cubbison

Lời cảm ơn muộn màng

Khi Mark, con trai tôi, đang học lớp ba, nó đã biết để dành tất cả tiền quà của mình suốt hơn hai tháng để mua quà Giáng sinh cho những người má nó yêu mến. nó tích góp được tổng cộng hai mươi đô la. Vào ngày thứ Bảy của tuần thứ ba trong tháng 12, Mark hào hứng tuyên bố với cả nhà rằng nó đã lên danh sách những người mà nó sẽ tặng quà.

Tôi lái xe chở con đến cửa hàng tạp hóa nằm trong thị trấn, một kiểu cửa hàng hiện đại mà trước đây chúng tôi thường gọi là “Cửa hàng Năm và Mười Xu”. Mark cầm lấy một cái giỏ và tự mình đi thẳng vào cửa hàng, trong khi tôi kiên nhẫn đọc một quyển sách chờ thằng bé ở bên ngoài. Phải mất hơn 45 phút Mark mới chọn xong những món quà mà chắc hẳn nó rất tâm đắc.

Nó tiến đến quầy tính tiền với nụ cười thật hân hoan trên gương mặt. Nhân viên thu ngân lần lượt cầm những món hàng Mark mua đưa qua máy tính tiền. Mark đã cố gắng chọn mua những thứ có giá vừa đủ với số tiền của mình, nó cho tay vào túi quần lấy tiền ra trả. Không còn xu nào trong túi cả! Túi quần của thằng bé bị thủng một lỗ và tiền mất hết không còn lấy một xu.

Mark bối rối đứng giữa quầy giỏ hàng trên tay, nước mắt lăn dài xuống má. Cả người thằng bé run lên cùng với những tiếc nấc. Tôi không biết phải xử trí thế nào vì trong túi tôi chỉ có vài đồng. Tôi bối rối vô cùng. Lúc đó, một điều thật ngạc nhiên đã xảy ra. Một vị khách quan trọng cửa hàng tiến về phía Mark.

Cô ấy quỳ xuống thấp ngang tầm với Mark, dịu dàng ôm thằng bé vào lòng vá nói: “Cố sé rất vui nếu con để cho cô giúp con trả tiền những món hàng này. Đó sẽ là món quà tuyệt với nhất mà con có thể tặng cho cô. Cô chỉ mong rằng, một ngày nào đó, con cũng sẽ làm được điều tương tự. Một ngày nào đó, khi con lớn khôn, cô mong con sẽ tiếp tục giúp đỡ người khác, như cô đối với con bây giờ vậy. Khi con giúp đỡ người khác, cô chắc chắn rằng con sẽ cảm thấy lòng vui vẻ như cô đang cảm nhận lúc này”.

Mark rụt rè nhận lấy số tiền, cố lau nước mắt và cảm ơn người phụ nữ tốt bụng và chạy thật nhanh đến quầy tính tiền. Giáng sinh năm đó, tất cả chúng tôi đều rất vui khi nhận được những món quà từ Mark, niềm vui đó cũng nhiều như chính niềm vui của Mark khi trao những món quà ấy cho chúng tôi.

Còn tôi, tôi muốn được nói lời cảm ơn đến người phụ nữ tuyệt với ấy. Tôi muốn kể cho cô ấy nghe rằng, bốn năm sau lần gặp gỡ đó, Mark vẫn luôn nhớ đến cô, và nó đã đi đến từng nhà để quyên góp chăn mền, quần áo cho những nạn nhân của trận hỏa hoạn thảm khốc ở Oakland. Cũng như Mark, tôi thường nghĩ về cô mỗi lần đem thức ăn đến cho những gia đình vô gia cư. Và tôi muốn hứa với cô ấy rằng, Mark và tôi sẽ không bao giờ quên tiếp tục thực hiện những điều tốt đẹp này với nhiều người khác nữa.

– Laurie Pines

Xin cho tôi biết…

Trước đây, tôi từng làm công việc của một nhân viên tổng đài.

Tất cả những gì bạn phải làm chỉ là quay số 411 để gặp tôi. Tổng đài 411 sẽ cung cấp số điện thoại khi có người cần hỏi, tuy nhiên, nhiều người lại nghĩ: “Cứ gọi 411. Họ biết tất tần tật mọi thứ trên đời này đấy!”. Tôi thường nhận được những cuộc điện thoại đại loại như “Chị biết bạn ấy không? Bạn ấy sống trong một ngôi nhà màu nâu trên con đường trồng nhiều hoa diên vĩ ấy? Bạn ấy là bạn cùng lớp của em. Tóc bạn ấy màu nâu”. Hay “Cô có thể chỉ cho tôi cách thực hiện món salad trứng không?”.

Và rồi, một ngày kia, khi lễ Giáng sinh sắp đến, tôi nhận được một cuộc điện thoại. Tôi nhấc máy và nói câu quen thuộc của mình: “Dịch vụ trợ giúp danh bạ điện thoại xin nghe”. Đầu dây bên kia là giọng nói đượm vẻ cô độc của một người đàn ông xem ra đã lớn tuổi:“Cô ơi, tôi cần … con mèo của tôi cần được ăn”.

Giọng nói của ông ấy nghe như đang cầu khẩn, nhưng tôi buộc lòng phải gác máy. Theo quy định, chúng tôi không được phép thông tin bất kỳ điều gì khác ngoài các số điện thoại nằm trong danh bạ, vì thế tôi đã tắt máy.

Ông ấy gọi lại, và thật kỳ lạ, tôi lại nhận điện thoại của ông một lần nữa. Với giọng nói yếu ớt, ông thì thào: “Cô ơi, làm ơn đừng gác máy. Con mèo tội nghiệp của tôi… nó đang đói ắm. Tất cả những gì tôi muốn trong Giáng sinh này là có một chút thức ăn cho nó . Cô ơi, làm ơn… làm ơn giúp tôi với”.

Tôi có thể làm gì bây giờ đây? Giọng nói của người đàn ông tội nghiệp đó nghe thật chân thành. Mình cần phải làm một cái gì đó! Tôi liền hỏi địa chỉ và bảo ông hãy để tôi nghĩ xem có thể giúp được gì cho ông. Lúc đó, tôi chỉ biết rằng, mình cần phải làm một điều gì đó cho ông lão tội nghiệp này và con mèo nhỏ đáng thương của ông. Tôi đến gặp giám sát viên và xin phép được nghỉ sớm. Ngoài trời, màn đêm đang dần buông xuống và tuyết đã bắt đầu rơi.

Từ nơi ẩn náu của mình, tôi nhìn thấy một ông lão với vóc dáng gầy gò đang chầm chậm mở cửa. Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt quắt queo đầy những nếp nhăn của ông, khi nhìn thấy gói thức ăn và đọc tấm thiệp chính là món quà Giáng sinh ý nghĩa nhất mà tôi từng nhận được trong đời!

– Molly Melville

Một người bạn thật sự

Willie, đứa con trai sáu tuổi của tôi, vô cùng vui sướng khi vừa tỉnh giấc đã thấy nàng tiên răng để lại cho mình một đô la, chỉ vì đêm hôm trước, thằng bé mới bị rụng mất một cái răng.

Buổi sáng hôm ấy, Khi Willie chuẩn bị đến trường, nó cất tờ bạc vào trong túi. Vì lo sợ thằng bé có thể đánh rơi, tôi đề nghị con nên để tiền ở nhà. Mặt khác, nó còn quá nhỏ để giữ tiền.

Những đứa trẻ đó thật sự đã có một người bạn tuyệt vời. Còn Willie cũng có một người mẹ đang rất tự hào về nó .

– Mary Joy Long

Trong mắt mỗi người

Mỗi buổi tối nọ, tôi và Zakariya, đứa con trai mới lên tám của

mình, cùng nhau đọc bảng kê các chương trình truyền hình để chọn ra một tiết mục thật hay nào đó cho cả nhà cùng xem.

“Ồ , có một cuộc thi hoa hậu này,” tôi nói to với cả nhà . Zakariya liền hỏi tôi thi hoa hậu là như thế nào. Tôi giải thích với con rằng đó là cuộc thi để chọn ra người phụ nữ đẹp nhất.

Ngay sau đó, con trai tôi đã làm tôi vô cùng xúc động khi hỏi một câu hỏi rất hồn nhiên: “Vậy tại sao mẹ lại không có mặt trong cuộc thi đó vậy hả mẹ?”.

– Tammy Litchfield Najjar

Một người cha vĩ đại

Một người đàn ông vĩ đại đã ra đi mãi mãi vào ngày hôm nay.

Ông không phải là một nhà lãnh đạo lừng danh thế giới, cũng không phải là một vị bác sĩ tiếng tăm, một anh hùng nơi trận mạc hay là một ngôi sao sáng của làng thể thao.

Ông ấy cũng không phải là một ông trùm kinh doanh vì bạn sẽ không bao giời đọc thấy tên ông trên bất kỳ một tạp chí tài chính nào cả. Nhưng với tôi, ông là một trong những người vĩ đại nhất từng sống trên cõi đời này. Ông chính là cha của tôi.

Có lẽ bạn sẽ cho rằng cha tôi là người không bao giờ quan tâm đế n danh lợi hay quyền cao chức trọng. Và sự thật đúng là như vậy.

Cha tôi chỉ làm những công việc rất đỗi bình thường, chẳng hạn như cha luôn thanh toán đúng hạn các hóa đơn nước, điện thoại hàng tháng, thường đi lễ nhà thờ cùng với mọi người trong gia đình vào ngày Chủ nhật và tận tụy làm những công việc của một vị Hội trưởng Hội phụ huynh ở trường học của các con.

Tối tối, cha lại giúp chúng tôi làm bài tập và vào mỗi tối thứ Năm, cha lại chở mẹ đi mua sắm các thứ cần thiết cho gia đình. Trong bất cứ việc gì, dù lớn hay nhỏ cha tôi luôn đóng vai trò trụ cột của gia đình. Vắng cha một ngày, là ngay tức khắc cả nhà tôi cảm thấy buồn tẻ và trống vắng.

Đêm nay là đêm đầu tiên tôi không còn có cha bên cạnh. Trong tôi chỉ còn lại một cảm giác đau buồn, hụt hẫng. Tôi không biết phải làm gì khi chỉ còn lại trơ trọi một mình. Giờ đây, tôi đang cảm thấy thực sự hối tiếc vì những lần tôi đã làm cho cha buồn phiền bởi cách cư xử không tốt của mình. Nhưng tôi lại rất biết ơn vì nhiều điều khác nữa.

Tôi muốn cảm ơn Thượng đế đã để cho tôi có cha bên cạnh trong ngần ấy năm qua. Thượng đế ơi, con thật sự rất hạnh phúc vì đã làm cho cha hiểu được rằng con yêu người biết nhường nào.

Người đàn ông tuyệt vời ấy đã ra đi thanh thản với nụ cười luôn giữ trên môi và một trái tim không còn gì phải hối tiếc. Hơn ai hết, cha tôi biết rằng ông đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng lý tưởng, một người cha gương mẫu, một người anh tận tụy, một đứa con hiếu thảo và một người bạn tuyệt vời. Tôi tự hỏi, liệu có bao nhiêu nhà triệu phú trên thế gian này làm được điều đó .

– Khuyết Danh

Cảm thấy mình to lớn

Karen và tôi là khách mời danh dự của chương trình “Mỗi ngày mộ t phụ huynh” tại lớp mẫu giáo của Michael, con trai chúng tôi. Chúng tôi rất vui khi được con dẫn đi một vòng tham quan lớp học và giới thiệu với tất cả bạn bè của nó. Chúng tôi tham gia vào các trò chơi cắt dán, may vá cùng bọn trẻ, và phần vui nhất vào buổi sáng hôm ấy là trò chơi với những hộp cát. Đó là một trò hết sức vui nhộn!

“Các con xếp thành vòng tròn nào!” cô giáo hô to, “Đã đến giờ kể chuyện rồi đấy.” Không muốn mình chỉ là người xem đứng ngoài cuộc,

Karen và tôi nhanh chóng tham gia vào vòng tròn cùng với những người bạn nhỏ mới quen. Sau khi kể xong câu chuyện có tựa đề “To lớn”, cô giáo hỏi bọn trẻ hiếu động – lúc này đang rất hào hứng với câu chuyện: “Nào, ai cho cô biết điều gì thường làm cho các con cảm thấy mình trở nên to lớn nào?”.

“Dạ, con rệp làm cho con cảm thấy mình to lớn ạ,” một cậu nhóc la lên. “Con kiến ạ ,” một em khác lại reo to. “Con muỗi ạ ,” lại một em khác nữa cho ý kiến.

Cô giáo cố gắng ổn định lại lớp học bằng cách gọi tên những đứa trẻ đang giơ tay. Cô chỉ vào một cô bé xinh xắn và hỏi: “Nào con, điều gì làm con cảm thấy mình to lớn?”.

“Mẹ của con ạ,” cô bé trả lời.

“Mẹ con làm con cảm thấy mình to lớn như thế nào?” cô giáo hỏi tiếp. Đứa bé trả lời: “Dễ thôi ạ! Đó là khi mẹ ôm con vào lòng và nói: Jessica, mẹ yêu con lắm!”. – Barry Spilchuk

Chỉ khi nào tự tay dưỡng dục con cái, bạn mới hiểu hết tình yêu thương của đấng sinh thành. – Ngạn ngữ Trung Hoa

Mua thêm xăng

Cha của Bob là nhân viên bán xe hơi ở Stockton. Chiếc Cadillac đời 1958 chính là niềm vui và là niềm tự hào của ông. Bạn biết không, nó như một chiếc thuyền dài gần bằng một dãy phố, cửa hai bên hông của nó cứ như là những cái vây cá dang rộng gần như đến tận thiên đường, nó được chăm sóc cẩn thận như thể là chiếc xe duy nhất trên đời này đáng được người ta chăm chút kỹ đến như vậy.

Chiếc xe đó chưa bao giờ bị bỏ mặc ngoài mưa gió, mà nó luôn được ông chùi rửa và đánh bóng hết sức cẩn thận. Nó là một trường hợp điển hình của những chiếc xe bốn bánh luôn được người ta nâng niu gìn giữ như báu vật. Anh chàng Bob vừa bước qua tuổi 16 và vừa mới lấy được bằng lái xe. Khi nhìn thấy niềm khát khao cháy bỏng của con trai mình mong muốn được ngồi vào sau tay lái của chiếc Cadillac ấy, ông đã đưa cậu ba đô la và nhờ cậu đi đổ xăng ở cá ch nhà họ không xa lắm.

Lòng ngập tràn niềm tự hào và phấn khởi của tuổi trẻ, Bob ngồi vào ghế và lái xe đến cây xăng. Gương mặt cậu hớn hở với một nụ cười thật tươi khi chờ anh nhân viên bơm đây bình xăng, lau chừi các của kính, kiểm tra dầu nhớt và độ của bánh xe(hãy nhớ đây là năm 1960 mà!).

Nhưng rồi, điều mà cậu không lường trước đã xảy đến. Trả tiền xong, khi lùi xe lại, Bon rẽ sát đến nỗi quẹt mạnh toàn bộ một xe vào cây cột bê tông gần đó – bạn biết rồi đấy, nó quá dài mà. Bob cảm thấy như vừa bị ai đó giáng một đòn chí mạng vào người mình vậy, và ngày lúc ấy, cậu đã nghĩ đến chuyện chạy trốn. Ý Nghĩ phải đọi diện với cha lúc này quả là đáng sợ đối với Bob. Cha cậu nổi tiếng là người rất nghiêm khắc và khó tính mà. Lúc này, cậu không thể biết được giữa cơn thịnh nộ của cha với sự thất vọng tràn trề của ông, cái nào sẽ tệ hại hơn.

Bất kể như thế nào đi nữa thì cậu biết mình vẫn phải trờ về và đối diện với cha. Cậu quyết dịnh lái xe về nhà, đậu xe lại và chậm chạp bước từng bước vào nhà gặp, cha, mặt mũi cậu cúi gằm xuống đất, cổ họng nghẹn lại.

Nhìn vẻ mặt của con trai, ông bố dường như đã đoán được chuyện gì xảy ra. Ông không nói gì mà lặng lẽ ra hiệu cho Bob cùng ông trở lại ra ngoài, để xem xét thiệt hại – một mảng trầy đáng kể bên hông xe. Bob với vẻ mặt buồn rười rượi, bắt đầu kể lại cho cha nghe mọi chuyện.

Hai bố con đứng đây một lúc lâu như hai pho tượng, cha cậu vẫn không nói một lời nào. Cuối cùng, Bob mạnh dàn nhìn cha và nói bằng một giọng run run: “Cha ơi, con xin lỗi … Con phải làm gì bây giờ đây?”.

Download và xem chi tiết toàn bộ tập 4 bên dưới

Cảm ơn đã đọc rất vui khi các bạn chia sẽ bài viết cho mọi người xem

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *