Chicken soup for the soul tập 1 – Phần 3
Chicken soup for the soul tập 2 – Phần 3
Chicken soup for the soul tập 3 – Phần 3
Chicken soup for the soul tập 4 – Phần 3
Bản hòa tấu của đá
Dù chiếc quần jeans đang mặc không hè bị tưa rách, cậu bé mười tuổi ấy trông vẫn rất lỗi thôi lếch thếch. Các bạn cùng khối lớp 5 của cậu chưa từng ai thấy ai ăn mặc một cách nghèo nàn và chẳng có chút gì trau chuốt như Marco.
Thế rồi giờ giải lao đến, mọi người ra sân chơi bóng chày. Marco cũng vậy. Cậu bắt đầu cú đánh đầu tiên và cậu đã ghi điểm thật ngoạn mục, khiến những đứa trẻ lúc ban nãy còn bàn tán về bộ quần áo cậu mặc trên người thì bây giờ đã phần nào thấy ngưỡng mộ.
Khi bố mẹ của Marco hoàn tất công việc hái quả trong thị trấn cũng là lúc lớp của cậu bé chuẩn bị đón mừng lễ Giáng sinh. Trong khi các bạn khác tặng cô giáo những chiếc khăn choàng cổ thật đẹp, dầu thơm và xà phòng, thì Marco lại tiến đến bàn cô, mang theo một món quà thật đặc biệt.
Nhiều năm trôi qua, cô giáo vẫn gìn giữ viên đá của Marco cẩn thận trên bàn làm việc của mình. Vào mỗi đầu năm học mới, cô đều kể cho cả lớp nghe về một cậu bé có tính tình nhã nhặn, người đã làm cho cô và cả lớp học khi ấy hiểu rằng, đừng nên đánh giá một người qua dáng vẻ bên ngoài. Và rằng, chính những điều tốt đẹp tiềm ẩn bên trong mỗi con người mới thật sự đáng quý.
Chicken soup for the soul tập 4 – Phần 3- Giữ im lặng
Cả Ida và David đều mong muốn các con trai của mình tốt nghiệp đại học. Họ biết rằng các con sẽ phải tự trang trải vì David kiếm chưa đến 150 đô là mỗi tháng.
Tuy nhiên, ngay sau khi tốt nghiệp trung học, Arthur đã bắt đầu đi kiếm việc làm. Edgar bắt đầu học luật. Khi Dwight tốt nghiệp, cậu ta chẳng có mục tiêu nào trong đầu, thế là cậu và Edgar cùng nhau thỏa hiệp: Dwight sẽ đi làm hai năm trong khi Edgar lo việc học, bao nhiêu tiền kiếm được cậu sẽ cố gắng gửi cho Edgar, và sau đóhọ sẽ làm ngược lại.
Quả đúng như vậy, Ida và David đã không nói một lời nào – nhưng họ không thể giấu được nỗi vui mừng khôn xiết của mình, đặc biệt là vào ngày mà cậu con trai của họ, Tướng Dwight Eisenhower, trở thành Tổng thống của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Điều gì cũng có thể xảy ra, nếu bạn thật sự có niềm tin; Vì niềm tin của bạn khi ấy sẽ giúp tất cả trở thành hiện thực.
Cú đánh ghi điểm
Vào ngày 18 tháng 6 năm ấy, tôi đến xem trận thi đấu bóng chày của cậu em trai mình như thường lệ. Cory khi ấy mới 12 tuổi và đã chơi bóng chày được vài năm.
Như hiểu ý tôi, nó đáp lại: “Có nghĩa là chị muốn em đánh một cú đánh ăn điểm đúng không nào?”.
Tôi liền mỉm cười và nói: “Cố gắng hết sức mình, em nhé!”.
Khi em tôi đứng vào vị trí đánh bóng, trông nó thật nổi bật. Cory tin chắc vào cú đánh nó sắp thực hiện. Và bạn không biết đâu, chỉ bằng một cú đánh nó đã ghi được điểm đầu tiên.
Cory vui sướng chạy quanh sân, đ ểbày tỏ niềm vui sướng với đồng đội – đôi mắt sáng lên và khuôn mặt thì tươi cười rạng rỡ. Nhưng điều khiến tôi cảm động nhất là khi Cory quay trở ra chỗ cả đội đang ngồi, nơi có tôi đang đứng để cổ vũ cho nó, thằng bé nhìn tôi với nụ cười tươi tắn nhất mà tôi từng thấy được và nói với tôi rằng: “Em cũng thương chị nhiều lắm!”.
Đến bây giờ, tôi cũng không nhớ rõ là đội bóng của em tôi thắng hay thua trong trận thi đấu hôm ấy. Vào cái ngày thật đặc biệt của mùa hè năm ấy, điều đó dường như không còn quan trọng nữa.
Đầu tiên hãy nói với chính bản thân điều bạn muốn làm; rồi sau đó hãy thực hiện những điều mà bạn phải làm.
Giá trị của cách cư xử
Một bà giáo về hưu mỏi mệt cố len mình vào dòng người đang xếp hàng rồng rắn trước quầy thu ngân tại siêu thị Kmart.
Chân trái của bà lại bắt đầu đau nhức vì phải đi lại quá nhiều, và bà ước rằng phải chi mình đã uống hết số thuốc mà bác sĩ đã kê toa cho ngày hôm nay: thuốc trị các chứng bệnh cao huyết áp, chóng mặt và rất nhiều những thứ bệnh khác của người già mà bà không may mắc phải.
Ngay sau lưng bà, cả một dòng người đang chờ đến lượt mình thanh toán, bà để ý thấy một chàng thanh niên đi cùng với hai đứa con nhỏ và người vợ trẻ đang mang thai. Bà giáo không thể không trông thấy hình xăm trên cổ và tay của chàng thanh niên ấy. “Cậu ta chắc từng ở tù đây” bà nghĩ thầm, và tiếp tục dò xét họ. Khuôn mặt bặm trợn cùng với cái áo thun bụi bặm lỗi thời và cái quần rộng thùng thình của anh ta khiên bà ngờ ngợ một điều gì đó: “Cậu ta hẳn là thành viên của một băng đảng khét tiếng nào đó chứ chẳng sai”.
Nghĩ thế nhưng bà giáo vẫn có ý để cho cậu trai lên trước. “Thôi kệ, cậu ta còn có hai đứa trẻ đi cùng nữa mà.”
“Cậu lên trước đi,” bà nhẹ nhàng đề nghị và bước lùi lại phía sau để nhường đường cho họ.
“Không, bà cứ đi trước đi ạ!” anh ta khăng khăng từ chối. “Không, cậu còn dẫn theo nhiều người nữa mà,” bà giáo nói.
“Chúng con phải kính trọng người lớn tuổi chứạ!” người thanh niên viện lý do để từ chối. Vừa nói, anh ấy vừa bước nhanh sang một bên ngỏ ý nhường lối cho bà.
Bà thoáng nở một nụ cười trên môi và khập khiễng bước lên phía trước. Theo thói quen xử thế của mình bà nhất định không bỏ qua giây phút này. Bà quay lại và hỏi anh nọ: “Ai đã dạy cậu cư xử lễ phép như vậy?”.
“Chính cô đã dạy cho con hồi lớp ba đó, cô Simpson ạ! Cô không còn nhớ con sao?”
Một buổi trượt tuyết
Một ngày đầu tháng 12, cả nhà chúng tôi thức dậy và phát hiện thấy mọi vật xung quanh được bao phủ bởi một lớp tuyết mới trắng xóa đến tuyệt vời. “Mẹ ơi, chúng ta cùng đi trượt tuyết sau bữa sáng nhé?” Erica, cô con gái mười một tuổi của tôi nài nỉ.
Vậy là chúng tôi mặc đồ thật ấm và đi thẳng đến sân gôn Lincoln Park, cũng là ngọn đồi duy nhất ở cái thị trấn nằm trên vùng thảo nguyên bằng phẳng này.
Khi chúng tôi đến nơi, cả ngọn đồi đã đầy chật người, ai nấy đều hăm hở cho buổi trượt tuyết đầu tiên trong mùa đông này.
May mắn thay, chúng tôi tìm thấy một chỗ còn trống, bên cạnh chỗ của một người đàn ông gầy gò, cao lêu nghêu đi cùng cậu con trai ba tuổi – mà có lẽ họ đã đến trước chúng tôi từ lâu rồi.
Người đàn ông nhìn sang tôi, lịch sự nói: “Chúng tôi trượt trước nhé?”.
“Ồ, dĩ nhiên rồi,” tôi trả lời. “Có vẻ con trai anh không thể chờ thêm được nữa đâu.”
Ngay sau đó, ông đẩy mạnh cậu con trai, và chiếc xe trượt tuyết bắt đầu lao xuống dốc. Nhưng thật lạ, người cha cũng vội vàng chạy hết tốc lực để đuổi theo chiếc xe trượt.
“Chắc ông ấy sợ con trai mình va vào ai đó,” tôi nói với Erica. “Mẹ con mình cũng nên cẩn thận đấy, con ạ.”
Rồi chúng tôi cũng bắt đầu trượt, chiếc xe trượt của chúng tôi lao vèo vèo xuống dốc với tốc độ chóng mặt, từng lớp bột tuyết trắng mụn bắn tung tóe lên mặt hai chúng tôi. Chúng tôi phải né những nhánh cây chắn ngang đường đi và cả hai mẹ con cùng nằm lăn ra đất khi kết thúc cuộc tượt dốc ấy. Cả hai mẹ con cùng cười vang.
“Mình lái thật là cừ, phải không con?” tôi hào hứng nói với con. “Nhưng leo ngược lên xa quá mẹ ơi!” Erica nhắc tôi.
Quả thật là như vậy. Khi chúng tôi lê từng bước trở lại đỉnh đồi, tôi nhìn thấy người đàn ông cao gầy ban nãy đang kéo chiếc xe trượt có cậu con trai vẫn đang còn nằm trên đóđi ngược trở lên đỉnh.
“Tuyệt quá!” Erica hồ hởi. “Mẹ cũng sẽ kéo con lên như thế chứ?”
Tôi hầu như muốn đứt hơi rồi, làm sao mà kéo nổi con bé. “Không đâu, con gái à! Ráng đi tiếp đi con!”
Lúc chúng tôi lên được tới đỉnh đồi, cậu bé đã sẵn sàng cho lần trượt tiếp theo.
“Trượt nào, trượt nữa đi nào, ba ơi!” cậu nhóc reo vang. Người đàn ông lại dùng hết sức đẩy cậu con trai vọt đi, rồi vội vã đuổi theo xuống chân đồi và lại kéo cậu con trai cùng chiếc xe lên cho lần trượt sau nữa.
Họ cứ làm như vậy suốt hơn một giờ đồng hồ. Còn về phần tôi, dùErica luôn tự nó đi trở ngược lên đỉnh đồi, tôi vẫn thấy mệt lả. Lúc bấy giờ, mọi người trên đồi cũng đã tản dần để về nhà dùng bữa trưa.
Cuối cùng chỉ còn tôi, Erica, người đàn ông và cậu con trai, cùng lác đác vài người khác.
“Không lẽ ông ấy vẫn nghĩ là con trai mình sẽ đâm vào ai đó?” tôi nghĩ thầm khi chứng kiến những gì mà hai bố con họ đang làm. “Và cho dù cậu bé ấy còn nhỏ, nhưng chắc chắn thỉnh thoảng nó có thể tự kéo chiếc xe trượt tuyết của mình lên đồi chứ.” Thế nhưng, trái với suy nghĩ của tôi, người đàn ông ấy như thể chẳng biết mệt là gì, trông ông vẫn rất vui vẻ và hào hứng.
Cuối cùng thì tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi nhìn sang phía ông và hét to: “Ông quả là khỏe thật đấy!”.
Người đàn ông nhìn tôi và mỉm cười. “Con trai tôi bị bại não bẩm sinh,” ông nói rất bình thản. “Cháu không thể đi lại bình thường như những đứa trẻ khác, chị ạ.”
Tôi lặng người đi. Mãi cho đến lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng tôi không hề thấy cậu bé rời khỏi chiếc xe trượt suốt từlúc chúng tôi ở trên đồi này. Mọi chuyện vẫn diễn ra thật vui vẻ, thật bình thường đến nỗi tôi chẳng mảy may nghĩ rằng cậu bé ấy bị liệt.
Mặc dù tôi không biết tên người cha đáng ngưỡng mộ này nhưng một tuần sau đó, tôi viết một bài báo kể lại câu chuyện diễn ra vào ngày hôm ấy đăng trên tờ báo địa phương mà tôi đang cộng tác. Chắc hẳn là
chính ông hoặc những người ông quen đã nhận ra ông khi đọc bài báo của tôi nên không lâu sau đó, tôi nhận được một lá thư rất dài có đoạn viết như sau:
Bà Silverman thân mến,
Những cố gắng thể hiện trên ngọn đồi ngày hôm ấy chẳng là gì nếu đem so với những gì mà con trai tôi làm từng ngày kể từkhi cháu phải chống chọi với bệnh tật. Với tôi, cháu là một người hùng thực sự, và tôi mong một ngày nào đó, tôi có thể bằng được một nửa con người mạnh mẽ của cháu mà thôi.
Ươm mầm cuộc sống
Khi tôi đang xây lắp một căn phòng bằng các khối gỗ,
Bơi như ban thây đây , tôi đang vừa học vừa chơi
Vì sự cân bằng và các hình thể.
Khi thấy tôi đang sắp xếp mọi thứ cho đẹp mắt, Đang đọn bàn ăn, chăm sóc gia đình,
Cũng đừng vội nghĩ, tôi “đang đùa nghịch”
Khi bạn thấy tay tôi đầy sơn vẽ,
Hay đang đứng cạnh giá vẽ hoặc vò đất nặn hình,
Bời như bạn thấy đấy, tôi học ngay cả lúc tôi chơi.
Biết đâu một ngày tôi thành họa sĩ hoặc nhà phát minh?
Khi bạn thấy tôi nghiêm trang trên ghế,
“Đọc diễn văn” với những khán giả vô hình,
Vì như bạn thấy, tôi chỉ đang vừa học vừa chơi.
Khi thấy tôi đang dò tìm bọ sâu trong bụi rậm,
Hãy chất đây túi những thứ linh tinh vừa tìm thấy,
Vì như bạn thấy đó, tôi vừa học vừa chơi.
Có thể sau này tôi trở thành nhà khoa học …
Khi thấy tôi mải mê với trò ô chữ,
Hay “đùa chơi” ở trường học suốt ngày,
Đừng tưởng tôi lãng phí thời gian cho “chơi đùa”
Bởi bạn thấy đấy tôi vừa học lại vừa chơi
Tôi đang học cách tháo gỡ những thách đố, và tập trung chú ý.
Khi thấy tôi bài biện nấu nước, nấu thêm thức ăn,
Tôi học theo chỉ dẫn, nhận biết sự khác nhau giữa các mùi, các vị.
Khi thấy tôi không ngừng chạy, nhảy,
Xin đừng nói rằng tôi “chơi đùa”
Vì, như bạn thấy đấy, tôi đang vừa học vừa chơi.
Tôi đang khám phá hoạt động cơ thể mình.
Có thể mai này tôi lày ta, bác sĩ, vận động viên?
Khi bạn hỏi cả ngày nay đến trường tôi làm gì,
Tôi trả lời rằng: “Tôi đã chơi đùa!”
Xin đừng vội hiểu lầm tôi, bạn nhé!
Vì như bạn thấy đấy, tôi vẫn học trong lúc đang chơi.
Chuẩn bị cho cuộc sống ngày mai.
Hôm nay, tôi chỉ là một đứa trẻ,
Nên công việc thường ngày là: “Đùa chơi”.
Chicken soup for the soul tập 4 – Phần 3 – Nói với tôi
[Bà Phil Colburn là một quả phụ và nay đã chín mươi chín tuổi. Bà làm thơ để giữ cho tâm hồn mình luôn được minh mẫn, mỗi tháng bà sáng tác một bài thơ gởi đăng trên tờ thông tin định kỳ của nhà thờ nơi bà đang sinh sống.]
Tôi nói với mình rất nhiều trong những ngày qua
Về những gì tôi trải qua trong cuộc sống.
Tôi thấy mình vẫn luôn cần tất cả
Những lời la rầy nghiêm khắc với bản thân.
“Thẳng lưng lên nào,” tôi tự nói với tôi, khi bước xuống cầu thang thăm thẳm.
Cố thẳng lưng, tôi khởi sự hành trình và hy vọng mình sẽ không vấp ngã.
Tôi nói với tôi, khi mới vừa tỉnh giấc, những cơn đau đêm qua mới đáng sợ làm sao, “Nhưng hãy nhớ có nhiều người còn đau hơn thế.”
Thật bực mình khi ta không hiểu những gì người khác nói
Bởi ngay cả lúc tôi còn nghe rất rõ
Đôi khi tôi vẫn trả lời ngớ ngẩn đấy thôi! Và bây giờ cứ mỗi lần đọc sách
Tôi lại cần có cặp kính ở bên
Thế nên tôi lại tự nói với mình,
“Cảm ơn Chúa vì mắt con còn đọc được bởi nhiều người còn không thể thấy chi.”
Tôi nói với mình, rằng phải chăm luyện tập