Một đĩa cơm nóng

Chicken soup for the soul tập 3 – Phần 2

Chicken soup for the soul tập 3 – Phần 2. Những câu chuyện mang lại cho chúng ta phát triển bản thân và giúp mọi người sống tốt hơn.

Chicken soup for the soul tập 1 – Phần 2
Chicken soup for the soul tập 2 – Phần 2

Anh B Lớn

Tôi đặt biệt danh cho anh ấy là B Lớn; anh ấy là anh trai tôi. Chúng tôi hoàn toàn trái ngược và thường xuyên làm cho nhau tức điên lên, nhưng chúng tôi cũng chia sẻ với nhau rất nhiều và điều đó giúp tạo nên một mối gắn kết không thể tách rời giữa hai anh em chúng tôi. Những người quen biết anh B Lớn đều rất quý mến anh. Anh có một tấm lòng rộng mở và luôn tin tưởng vào những điều tốt đẹp của người khác – ngoại trừ của chính anh.

Chicken soup for the soul tập 3

Anh B Lớn đã dạy kèm cho hàng trăm trẻ em, những đứa trẻ bị xã hội gán cho là ngu ngốc, lười biếng, vô kỷ luật, hay thiểu năng. Anh tôi nhìn thấy ở những đứa trẻ này một khả năng có thể làm nên sự khác biệt với những lời bình phẩm không hay về chúng. Bản thân anh cũng không có đủ khả năng học tập bình thường; đó là bí mật của riêng anh. Anh cũng như những học trò của mình đều hiểu rõ cảm giác bị đối xử như những người khác thường trong một thế giới chưa có sự cảm thông, chia sẻ.

Vào năm cuối đời, anh B Lớn đã phải đối mặt với một thử thách khác; anh hoàn toàn không dám tin rằng mình đáng được yêu thương. Anh như một ngọn đèn soi đường cho tất cả những ai anh có liên quan đến, và mọi người đều biết điều đó – tất cả mọi người – ngoại trừ chính anh.

Tôi quyết định chứng minh cho anh thấy rằng anh xứng đáng được yêu thương. Đó là lần thứ sáu và cũng là lần cuối cùng căn bệnh ung thư tàn phá cơ thể anh – sau cùng, anh đã cho phép tôi được bước vào thế giới đầy đau đớn và hoảng loạn của anh. Trong những tuần lễ cuối đời, thân hình 90 cân ngày nào của anh giờ chỉ còn có 40 mà thôi. Mí mắt anh không thể khép lại được, anh đã quá yếu đến nỗi không còn có thể chớp mắt, và giọng nói của anh giờ chỉ còn là những tiếng thều thào. Tất cả những gì tôi có thể làm lúc này là ôm anh trong vòng tay và trao cho anh tình yêu thương của mình. Tất cả những gì anh có thể làm là chấp nhận toàn bộ những điều ấy.

Ngày qua ngày, anh B Lớn nhận được sự chiều chuộng của mọi người suốt ngày lẫn đêm và dần trở nên yêu thích điều đó. Khi anh quá yếu, không thể nói chuyện được nữa, anh gõ gõ nhẹ những ngón tay ra hiệu cho tôi nắm lấy tay anh. Cuối cùng thì anh của tôi cũng đã biết cách làm thế nào để đòi hỏi và đón nhận tình yêu thương! Mấy chục năm với những hờn giận, hiểu lầm, xen lẫn những cảm giác cô quạnh của người này mà người kia không thấu hiểu được chợt tan biến. Cuối cùng, anh cũng có được sự sáng suốt giúp anh thấu hiểu một khái niệm còn khá lạ lẫm, đó là biết yêu thương chính bản thân mình.

Một trong những lần cuối cùng hai anh em chúng tôi trò chuyện với nhau, anh thì thầm với tôi vẻ bí mật: “Anh thật sự được yêu thương, phải không em?” Đó chính là mảnh hình đã bị thất lạc từ lâu trong bức tranh ghép hình của cuộc đời anh. Cuối cùng, anh cũng đã nhận ra rằng: anh cũng có quyền được yêu thương.

– Paula Petrovic

Có những thời khắc quan trọng, trong cuộc đời chúng ta, và hầu như tất cả những thời khắc ấy đều có được từ sự khích lệ của ai đó.

– George Adams

Cha tôi

Cha đã cho tôi rất nhiều thứ, bằng nhiều cách, và bây giờ tôi cũng muốn dành tặng cha một thứ gì đó mà tôi có được. Tấm huy chương vàng môn chạy cự ly 100 mét có được không nhỉ? Đó là thành tích cao nhất mà tôi đạt được trong sự nghiệp điền kinh của mình. Đó cũng là thứ duy nhất tôi có thể dành tặng cha để tượng trưng cho tất cả những điều tốt đẹp mà hai cha con tôi đã có với nhau, tượng trưng cho tất cả những gì tốt đẹp mà tôi có được nhờ cha mình.

Cha tôi

Trước đây, tôi chưa bao giờ lấy bất kỳ tấm huy chương nào của mình ra khỏi ngăn an toàn ở ngân hàng nơi tôi vẫn thường cất giữ. Nhưng ngày hôm ấy, trên đường đến sân bay, tôi đã ghé vào ngân hàng để lấy tấm huy chương đó, rồi cẩn thận cất nó vào trong túi áo khoác. Tôi quyết định mang nó về nhà ở New Jersey để dâng tặng cha.

Ngày tang lễ, khi cả nhà đứng nhìn di hài của cha lần cuối, tôi lấy ra tấm huy chương và kính cẩn đặt vào bàn tay của Người. Mẹ hỏi rằng liệu tôi có chắc là muốn chôn đi tấm huy chương ấy hay không và tôi trả lời mẹ rằng tôi muốn như vậy. Nó sẽ vĩnh viễn thuộc về cha tôi, như là có tôi luôn kề cận bên cha vậy. Tôi nói với mẹ: “Rồi con sẽ giành được một tấm huy chương khác, mẹ ạ!”. Quay sang nhìn di hài của cha, tôi nói: “Cha hãy an tâm. Con sẽ đạt được một tấm huy chương khác”. Đó là một lời hứa – với chính bản thân tôi và với cả cha nữa. Người nằm đó, thật bình yên và thanh thản, với đôi tay đặt trước ngực, thật bình an. Lúc tôi đặt tấm huy chương vào tay cha, nó nằm gọn trong bàn tay ấy, thật vừa khít.

Vâng, kể từ ngày ấy trở đi thì nó đã thực sự thuộc về cha.

– Carl Lewis

Càng cho đi nhiều, chúng ta sẽ càng nhận được nhiều.

– Grace Speare

Tình yêu thương

Khoảnh khắc khi trái tim bạn cảm nhận có sự rung động kỳ diệu khác thường mà người ta gọi là tình yêu và cảm nhận được chiều sâu, vẻ lung linh, ngây ngất của nó, bạn sẽ nhận ra rằng thế giới xung quanh giờ đã đổi thay.

– J. Krishnamurri

Việc quan trọng

Những hành khách cuối cùng bước lên chuyến bay từ Seattle đến Dallas là một phụ nữ cùng ba đứa trẻ, các con của bà ấy. Tôi nghĩ bụng: “Cầu cho họ đừng ngồi gần mình, mình có quá nhiều việc phải làm.” Vậy mà chỉ một lúc sau, đứa bé gái độ chừng 11 tuổi và thằng em trai khoảng 9 tuổi của nó đã leo sang chiếc ghế trống bên cạnh chỗ tôi ngồi, trong khi người phụ nữ kia và đứa bé trai 4 tuổi vẫn ngồi ở phía sau. Gần như ngay lập tức, hai đứa lớn bắt đầu tranh cãi với nhau trong khi đứa nhỏ phía sau lâu lâu lại đá vào lưng ghế của tôi. Chốc chốc, đứa bé trai lại hỏi chị nó: “Mình tới đâu rồi chị?”. “Có im đi không thì bảo!” cô chị gắt gỏng và tiếp theo đó là một loạt những câu hỏi vặn vẹo và cằn nhằn của hai đứa nhỏ.

Việc quan trọng

“Trẻ con chẳng hề có khái niệm gì về những công việc quan trọng cả,” tôi nghĩ thầm và im lặng chịu đựng tình huống khó chịu này. Nhưng rồi, trong tôi lại xuất hiện một suy nghĩ hoàn toàn khác, xuất phát từ trái tim của một người cha, trái ngược hẳn với những bực dọc tự nãy đến giờ – rất rõ ràng: “Chúng nó cũng đáng yêu lắm đấy chứ!”.

Nhưng ngay lập tức, tôi lại tự chống chính mình: “Nhưng mấy đứa trẻ này phá phách quá, mà mình lại còn rất nhiều việc quan trọng cần phải làm”. Nhưng tiếng nói bên trong tôi một lần nữa lại vang lên: “Hãy yêu thương chúng như chính con bạn”.

Để trả lời cho câu hỏi cứ lặp đi lặp lại của thằng bé: “Chúng ta đang ở đâu vậy chị?” tôi mở màn hình phía trước mặt sang bản đồ có cập nhật lộ trình bay thay vì chú tâm vào công việc quan trọng của mình.

Tôi bắt đầu giải thích cho chúng nghe hành trình của chuyến bay, tôi chia nó ra thành nhiều chặng, mỗi chặng kéo dài 15 phút và chúng tôi cùng ước tính khi nào thì chuyến bay sẽ hạ cánh xuống Dallas.

Chẳng bao lâu sau đó, hai đứa trẻ thay nhau kể cho tôi nghe về chuyến đi đến Seattle là để thăm cha của chúng đang nằm trong bệnh viện. Trong lúc nói chuyện, chúng không ngừng hỏi tôi thế nào là hàng không, hàng hải, khoa học, và quan niệm của người lớn về cuộc sống – những điều mà chúng đã từng được nghe hoặc thấy qua ở đâu đó. Thời gian trôi qua thật nhanh, và công việc “quan trọng” của tôi vẫn chưa thể hoàn thành được.

Lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh, như chợt nhớ ra điều gì đó, tôi liền hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cha bọn trẻ. Chúng trở nên im lặng, đứa bé trai khẽ nói: “Cha cháu mất rồi.”

“Chú rất tiếc.”

“Vâng, cháu cũng vậy. Cháu thương cha cháu lắm, chú ạ! Nhưng người cháu lo lắng nhất chính là đứa em nhỏ của cháu. Em cháu đang rất buồn.”

Tôi chợt nhận ra những điều chúng tôi đang nói đến mới thật sự là công việc quan trọng mà chúng ta luôn phải đương đầu: đó là tiếp tục sống, yêu thương, và trưởng thành thay vì cứ mãi đau khổ. Khi chúng tôi chào tạm biệt nhau ở sân bay Dallas, cậu bé bắt tay và cám ơn vì tôi đã làm “thầy giáo trên máy bay” của cậu; và tôi cũng cảm ơn cậu vì đã làm thầy giáo của chính tôi.

– Dan S. Bagley

Vết bẩn trên thảm

“Cái gì trên thảm thế kia?” tôi hỏi bằng một giọng hết sức giận dữ mà những người làm mẹ như tôi hay làm con trẻ sợ hãi bỏ chạy. Đứa con gái mếu máo đứng nhìn tôi, sợ đến nỗi không dám thốt lên lời nào. Khi nó định giải thích điều gì đấy thì tôi đã cắt ngang: “Đã bao nhiêu lần mẹ dặn con là không được mang mấy lọ sơn đó vào phòng rồi mà? Con có biết tấm thảm này đắt thế nào không? Con phải tìm cách tẩy hết mấy vết bẩn này ngay cho mẹ! Có nghe không thì bảo?”.

Con bé bật khóc, tôi biết nó rất sợ vì đã làm đổ sơn ra như thế nhưng tôi đang rất giận. Mãi nghĩ ngợi xem có cách nào để tẩy sạch vệt sơn đỏ âu dính trên tấm thảm màu be, tôi đi xuống lầu lấy thuốc tẩy và khăn lau mà không mảy may để ý con bé vẫn còn đang run rẩy đứng nép ở một góc phòng.

Vết bẩn trên thảm

Khi tôi quay trở lại, con gái tôi đang lấy khăn giấy hì hục chùi mấy vết bẩn. Giờ đây tấm thảm lại xuất hiện thêm những vết lốm đốm màu trắng. “Thôi được rồi, để đấy cho mẹ.” Tôi làm bộ nghiêm giọng với con bé rồi ngồi xuống và bắt đầu lau. “Thật là bầy hầy quá đi thôi!” tôi vẫn không thôi cằn nhằn. Trong lúc chùi, tôi cố gắng giải thích cho con hiểu tại sao nó không được phép mang sơn vào phòng của mình. Sợ con bé không hiểu, tôi lại phải diễn giải thêm rằng: “Con chỉ có thể sơn ở nhà bếp thôi”.

Sau bữa ăn tối, tôi bảo con bé đi tắm, đánh răng và lên phòng chuẩn bị đi ngủ. Tôi an ủi con: “Mẹ sẽ vào đắp chăn cho con ngay thôi”. Mặc dù con bé đã biết đọc nhưng mỗi tối trước khi ngủ, tôi vẫn thường đọc truyện cho con nghe đến khi nào nó ngủ mới thôi. Tối đó, hai mẹ con vừa đọc truyện vừa nói cười vui vẻ về những trò quậy phá của những đứa trẻ tinh nghịch trong câu chuyện. Tôi như quên hẳn những gì vừa xảy ra ban sáng.

Dù đã tắt đèn nhưng mẹ con tôi vẫn còn nhìn thấy nhau do ánh sáng hắt vào từ phòng khách. Khi tôi cúi xuống ôm hôn con, lúc bấy giờ, con gái tôi mới lấy dưới gối của nó ra một tờ giấy. Tôi thoáng nhìn thấy trên đó có một trái tim màu đỏ thật to được vẽ bằng sơn. Bên dưới trái tim ấy, con bé nắn nót ghi dòng chữ “Con yêu mẹ”. Những nét chữ còn chưa được tròn của con tôi, một đứa trẻ vừa mới lên bảy đã làm cho mẹ nó xúc động đến rơi nước mắt. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao con bé lại mang sơn vào phòng và gây nên chuyện khiến tôi vô cùng tức giận. Ở cuối trang giấy, nó vẽ hai hình vuông lần này bằng bút mực, một hình viết chữ “có” và hình còn lại viết chữ “không”. Bên trên đó là câu hỏi: “Mẹ có còn yêu con không hở mẹ?”.

Nó đưa cho tôi cây bút và chờ tôi chọn câu trả lời. Tôi đánh một dấu thật đậm vào ô chữ “có”. Chỉ chờ có thế, con gái tôi nhoẻn miệng cười một cách nhẹ nhỏm: “Vậy mà con nghĩ mẹ không còn yêu con nữa, vì con đã lỡ làm bẩn tấm thảm và làm mẹ tức giận”.

Tôi ôm con vào lòng và hôn nó thật nhiều: “Bé cưng ạ, mẹ luôn yêu thương con. Ngay cả khi con làm mẹ giận, mẹ vẫn mãi yêu con. Con cứ nhớ như vậy nhé!”.

Cho đến tận bây giờ, vết sơn bẩn trên tấm thảm vẫn không thể nào tẩy hết được, nhưng tôi không bận tâm về điều đó. Vết bẩn ấy nhạt dần và chuyển sang màu hồng. Với tôi, hình dạng của nó hơi giống như một trái tim. Bây giờ, mỗi lần vào phòng con gái, vết bẩn ấy luôn nhắc tôi nói với nó rằng: “Mẹ yêu con”. Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

– Bobby

Bông hồng xanh

Trong một khoảng thời gian rất dài, tôi đã có vài mối quan hệ khá lãng mạn với một vài người đàn ông, nhưng dần dà tôi phát hiện ra rằng họ không thể hay chưa sẵn sàng cùng tôi đi tiếp trong một mối quan hệ lâu dài. Những cuộc tình ấy của tôi chứa đầy đau khổ và tôi vẫn chưa tìm thấy hạnh phúc thực sự cho riêng mình. Giờ đây, tôi muốn được kết hôn, vì thế tôi biết mình cần phải làm một điều gì đó thực sự khác biệt.

Một ngày nọ, tôi quyết định cầu nguyện: “Lạy Chúa, con không biết làm thế nào để chọn đúng người bạn đời của mình, vì vậy cầu xin Chúa hãy chọn giúp con người mà con vẫn luôn mong chờ và xin hãy giúp cho cả hai chúng con chuẩn bị cho sự kết hợp này. Lạy Chúa, để con biết chắc chắn người Chúa đã chọn cho con là ai, bằng cách nào đó, xin hãy để anh ấy tặng con một bông hồng màu xanh.”

Bông hồng xanh

Suốt năm tháng sau đó, ngày nào tôi cũng khẳng định với mình rằng người mà tôi mong chờ đang đến với tôi, và rằng chúng tôi sẽ nhận ra nhau vào một thời điểm thích hợp.

Mỗi ngày trôi qua, tôi bó buộc bản thân mình hơn một chút và mở lòng mình hơn một chút để được Chúa thương yêu. Mỗi ngày, tôi đều tìm kiếm bông hồng xanh của mình.

Mười hai ngày sau khi tôi chia tay với một người bạn trai thô lỗ, tôi đến dự một buổi tiệc trưa, nơi diễn ra buổi nói chuyện thú vị của Alan Cohen. Ông ấy nói về sức mạnh nội tại của mỗi chúng ta – một sức mạnh có thể mang đến hạnh phúc cho người khác. Bài nói chuyện đó làm tôi xúc động sâu sắc đến nỗi khi ông ấy mời tất cả mọi người tham gia bài thực hành chúc phúc cho nhau, tôi là người đầu tiên bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Hơn một trăm người khác quanh tôi cũng đổ xô đi tìm bạn để thực hành việc cầu nguyện đó.

Không gian bỗng trở nên yên lặng. Một người đàn ông có đôi mắt xanh thẳm đến trước mặt tôi. Chúng tôi nắm tay nhau và nhìn thật lâu vào mắt nhau. Theo lời chỉ dẫn của Alan, tôi hỏi: “Anh sẽ cầu Chúa ban phúc cho tôi chứ?”. Dù anh không nói gì trong vài phút nhưng tôi biết anh đã rót vào trái tim bấy lâu vẫn khao khát yêu thương của tôi một tình yêu vô điều kiện cùng những lời chúc phúc tốt đẹp nhất. Rồi anh nhẹ nhàng hỏi tôi: “Em sẽ cầu Chúa ban phúc cho tôi chứ?” và tôi đã đáp lại tình cảm ấy. Chúng tôi cứ yên lặng như thế bên nhau, chẳng nói được với nhau thêm một lời nào nữa.

Bài thực hành cũng kết thúc và chúng tôi ai nấy trở về chỗ ngồi của mình. Tôi mang trong lòng một tâm trạng vô cùng bối rối. Lát sau, người đàn ông ấy quay trở lại và tự giới thiệu với tôi tên anh ấy là David Rose. Và chính vào lúc đó, tôi biết rằng, Chúa đã đem đến cho tôi một Bông Hồng có đôi mắt màu xanh.

Một năm sau, chúng tôi kết hôn.

– Brenda Rose

Một số người thoảng qua cuộc đời ta. Một số khác nán lại một thời gian và ghi dấu trong tim ta. Từ đó, ta nhận ra cuộc sống của mình đã đổi thay

– Khuyết danh

Tôi đã “nghe thấy” tình yêu

Khi lớn lên, tôi không thể nào hồi tưởng lại câu nói “Cha yêu con” từ người cha của mình. Một khi cha bạn không bao giờ nói với bạn những lời như vậy lúc bạn còn nhỏ, thì sau này, khi ông ngày càng lớn tuổi, điều đó càng trở nên khó khăn hơn. Thật tình mà nói, tôi cũng không thể nào nhớ lần cuối cùng tôi thốt nên những lời ấy với cha là khi nào. Thế rồi tôi cũng quyết định vất bỏ cái tôi của mình sang một bên và chủ động mở lời trước. Sau vài lần lưỡng lự, trong lần nói chuyện điện thoại kế tiếp đó giữa hai cha con, tôi buột miệng: “Cha, con yêu cha”.

Đầu dây bên kia thoáng im lặng, rồi cha tôi cũng vụng về đáp lại: “Ờ, cha cũng vậy!”.

Tôi đã “nghe thấy” tình yêu

Tôi tủm tỉm cười và tiếp lời ông: “Cha à, con biết là cha rất thương con”.

Mười lăm phút sau, mẹ tôi gọi điện và lo lắng hỏi: “Paul này, mọi chuyện ổn cả chứ con?”.

Vài tuần sau đó, cha đã kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với tôi bằng: “Paul, cha yêu con”. Lúc đó, tôi đang ở trong văn phòng làm việc, nước mắt tôi cứ lăn dài trên má vì cuối cùng thì tôi cũng đã “nghe thấy” được tình yêu của cha dành cho tôi. Cả hai chúng tôi đều ngồi đấy, cùng khóc, cùng nhận ra rằng giây phút đặc biệt này đã đưa mối quan hệ cha-con của chúng tôi lên một tầm cao mới.

Không bao lâu sau thời khắc đặc biệt ấy, cha tôi may mắn thoát khỏi tay tử thần sau một ca phẫu thuật tim. Kể từ đấy, nhiều lần tôi tự nhắn nhủ với lòng rằng: “Nếu lần ấy tôi không chủ động nói với cha và cha không qua được ca phẫu thuật, thì chắc tôi sẽ rất hối hận vì chẳng còn cơ hội nào để tôi được “nghe thấy” một tình yêu.”

– Paul Barton

 

Đừng bao giờ rời xa một ai đó mà không nói với họ những lời yêu thương. Vì có thể chúng ta không còn được gặp lại nhau trong đời lần nữa.

– Jean Paul Richter

 


Từng giây từng phút

“Vậy phải làm thế nào để phát triển một mối quan hệ, thưa ông?”. Câu hỏi này được đặt ra cho tôi khi tôi đang thực hiện một buổi hội thảo về Dịch vụ tạo lập các Mối quan hệ cho YMCA (Hiệp Hội Thanh Niên Cơ Đốc Giáo). Thú thật rằng câu hỏi này hoàn toàn nằm ngoài sự chuẩn bị của tôi. Suốt từ đầu buổi đến giờ, chúng tôi chỉ toàn nói chuyện với nhau trên “lý thuyết”, còn người phụ nữ này lại muốn biết những cách thức cụ thể để phát triển mối quan hệ khách hàng, cũng như bất kỳ mối quan hệ nào khác.

Từng giây từng phút

Sau khi tạm ngưng một lúc để tập trung suy nghĩ, tôi nói với cô ấy rằng điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là kể cho cô ấy nghe một kinh nghiệm có thật mà tôi đã từng trải qua. Với một chút ngượng ngùng, tôi bắt đầu kể về chuyện tôi và vợ tôi đã làm thế nào để cứu vãn mối quan hệ gia đình. Tâm trí tôi bắt đầu hồi tưởng về thời điểm khi tôi và Karen cùng nhau đến tham dự Hội chợ Tiểu bang nhiều năm về trước. Khi tham gia vào một trong các trò chơi ở đó, tôi may mắn giành được giải khuyến khích với phần thưởng là hai trái tim màu đỏ bằng nhung. Tôi nhớ, lúc đó tôi đã tách hai trái tim ấy ra, đưa một trái tim cho Karen và giữ trái tim còn lại cho mình.

Chúng tôi kết hôn với nhau được 10 năm và trải qua một cuộc sống khá bình lặng. Chúng tôi vẫn yêu nhau, nhưng hình như cuộc sống lứa đôi vẫn còn thiếu đi một điều gì đó. Cả hai người đều biết thế, nhưng tôi không quan tâm nhiều lắm, còn Karen – vợ tôi – thì không như vậy.

Karen không muốn tiếp tục một cuộc sống “bình lặng và tẻ nhạt” đó, vì thế, một hôm cô ấy nghĩ ra một kế hoạch. Vợ tôi lấy một trong hai trái tim vốn được cất trong tủ đã lâu, và giấu nó trong khăn lúc tôi đang tắm. Khi tôi với lấy chiếc khăn, trái tim bằng nhung màu đỏ bất ngờ rơi xuống. Lúc tôi cúi xuống nhặt nó lên, màu đỏ ấm áp của trái tim khiến tôi như bừng tỉnh. Nó đưa tôi trở về với khoảnh khắc tôi giành được phần thưởng là hai trái tim màu đỏ tại hội chợ năm nào, và cả tình yêu nồng thắm mà tôi và Karen đã dành cho nhau khi ấy. Cầm trái tim màu đỏ trong tay, một luồng cảm xúc mới mẻ như làn nước tràn về tưới mát tâm hồn bấy lâu cằn cỗi của tôi. Tôi cứ thế yên lặng hồi tưởng lại những ngày tháng đã qua và mỉm cười một mình.

Sau đó, tôi đem giấu trái tim vào trong ngăn kéo tủ trang điểm của vợ. Rồi cô ấy giấu nó vào tủ đồ của tôi. Tôi giấu trái tim vào trong tủ lạnh. Cô ấy lại gói nó vào một túi nhựa và bỏ vào hộp bơ đậu phộng. Chúng tôi như đang cùng nhau chơi trò trốn tìm, việc tìm nơi cất giấu trái tim bỗng chốc trở nên thật thú vị, không kém gì việc tìm ra nó. Mỗi lần chúng tôi giấu hay tìm ra trái tim màu đỏ thắm đượm những tình cảm yêu thương chính là một khoảnh khắc đáng trân trọng, điều đó cũng ý nghĩa như giây phút đầu tiên chúng tôi phải lòng nhau, như lúc chúng tôi trao cho nhau nụ hôn đầu tiên, hay giây phút đầu tiên chúng tôi nhìn ngắm đứa con vừa mới chào đời của mình. Mỗi giây phút là một khoảnh khắc quý giá và đáng được nâng niu, gìn giữ.

Vậy thì, “Phải làm cách nào để cải thiện và phát triển một mối quan hệ?”. Câu trả lời thật đơn giản, đó là “hãy biết tận dụng từng giây phút trong cuộc sống của mình, bạn nhé!”.

– Barry Spilchuk

 

Cuộc sống không phải gồm những giai đoạn quan trọng mà là những khoảnh khắc đáng nhớ.

– Rose Kennedy

Đứa bé tuyệt diệu đến từ thiên đường

Năm 1954, chúng tôi đang trên đường đến thăm một cơ sở từ thiện cùng ba đứa con gái: Mary – 12 tuổi, Joan – 9 tuổi và Ruth – 18 tháng tuổi. Chúng tôi thực hiện chuyến đi buồn bã và lặng lẽ này là vì Ruth bé bỏng của mình, con bé bị dị tật bẩm sinh. Người ta khuyên chúng tôi nên gửi con bé vào một nhà trẻ đặc biệt. “Làm như vậy sẽ giúp giảm bớt gánh nặng cho gia đình anh chị”, “Tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho Ruth khi được sống với những đứa trẻ cùng cảnh ngộ”, “Anh chị sẽ có nhiều thời gian chăm sóc hai đứa kia hơn mà không phải bận tâm đến một đứa trẻ tật nguyền nữa.”

Phá tan bầu không khí im lặng nặng nề, tôi bật ra-đi-ô trên xe và tình cờ nghe thấy giọng nói của một người bạn cũ học cùng lớp năm xưa. Tôi nhớ rằng ngày xưa, anh ấy là một cậu bé không có đôi chân. Còn bây giờ, anh ta đã trở thành chủ tịch của một tổ chức sử dụng lao động là những người khuyết tật.

Đứa bé tuyệt diệu đến từ thiên đường

Trên đài phát thanh, anh bắt đầu kể về thời thơ ấu của mình và về một lần chuyện trò với mẹ của anh. “Khi một đứa trẻ tật nguyền sắp sửa chào đời,” người mẹ giải thích, “Thượng đế và những vị cố vấn của Ngài sẽ họp mặt lại để quyết định nơi cậu bé được gửi đến, nơi đó có một gia đình hết lòng yêu thương cậu. Thế là gia đình chúng ta đã được chọn, con à!”.

Ngay lúc đó, Edna – vợ tôi – nghiêng người đưa tay tắt chiếc ra-đi-ô, và nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về nhà thôi anh!”. Đôi mắt cô ấy long lanh với những giọt nước mắt chực trào ra. Tôi nựng nịu gương mặt bé xíu của Ruth. Con bé trông cứ như một biểu tượng tuyệt đẹp của sự ngây thơ. Chính trong khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng Ruth đã được gửi đến cho chúng tôi vì một mục đích thật rõ ràng. Kỳ diệu thay tiếng nói của một người bạn mà tôi không hề liên lạc trong suốt 20 năm qua! Có phải buổi phát sóng ngày hôm ấy là dành cho tôi? Hay đó chỉ là một sự ngẫu nhiên? Hay bàn tay vô hình của Thượng đế đang giúp chúng tôi giữ lại đứa con gái bé bỏng này, đứa con sẽ làm cho cuộc sống của chúng tôi vô cùng phong phú trong những năm tháng về sau?

Đêm hôm ấy, Edna không thể nào chợp mắt được. Cô ấy thức dậy lúc 3 giờ sáng, và bắt đầu viết ra giấy tất cả những suy nghĩ đang dồn nén trong lòng mình. Sáng hôm sau, tôi trông thấy một tập giấy đầy những chữ được đặt trên bàn đầu giường, hai chúng tôi kết nối những tản mác ấy của Edna thành một bài thơ và lấy tên “Đứa bé tuyệt diệu đến từ Thiên đường”:

Một hội nghị được tổ chức ở rất xa trần gian; 

 
“Đã đến lúc cho chào đời một đứa trẻ nữa.” 
 
Các thiên thần trình Thượng đế tối cao,

“Đứa trẻ đặc biệt này cần tình thương gấp vạn. 

 
Vì có lẽ cô bé sẽ lớn lên rất chậm,

Và không cách nào cô thể hiện tài năng mình. 

 
Cô bé sẽ cần thêm những sự bảo ban, chăm sóc

Từ những người cô gặp trên đường xuống trần gian.

Cô không thể chạy, không thể cười hay đùa vui chi được, 

 
Suy nghĩ của cô dường như cũng tách biệt

Với thế giới lạ lẫm xung quanh mình. 

 
Nhiều lĩnh vực cô chẳng thể nào hòa nhập, 
 
Nên người ta gọi cô là người khuyết tật.

Vì thế, hãy cẩn trọng xét xem, Cô cần được gửi đến nơi nào,

Bởi chúng ta muốn cuộc đời cô nhiều ý nghĩa. 

 
Nên Thượng đế ơi, xin hãy tìm các bậc mẹ cha, 
 
Người sẵn lòng thực hiện cho 
 
Ngài một sứ mệnh. 
 
Họ sẽ không thể nào nhận ra

Vai diễn tuyệt vời do chính ta yêu cầu họ đóng. 

 
Nhưng nhờ đứa trẻ đến từ Thượng giới này, 
 
Niềm tin càng mạnh mẽ và tình yêu thêm cao vợi. 
 
Rồi họ sẽ sớm nhận ra đặc ân được ban tặng

Khi chăm sóc món quà từ cõi trời gửi đến.

Món quà quý giá của họ, rất hiền và ngoan ngoãn, 

 
Là đứa trẻ tuyệt diệu đến từ Thiên đường.

– John và Edna Massimilla
Cảm ơn đã đọc rất vui khi các bạn chia sẽ bài viết cho mọi người xem

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *