Một đĩa cơm nóng

Chicken soup for the soul tập 2 – Phần 5

Chicken soup for the soul tập 2 – Phần 5. Bài học hay đang được chờ mọi người đọc và phát triển bản thân mỗi ngày qua những câu chuyện từ chicken soup.

Hãy mặc cho con bộ đồ màu đỏ

Công việc của tôi là chăm sóc những đứa trẻ mang trong người vi-rút gây ra căn bệnh AIDS. Những mối quan hệ tôi có được với những đứa trẻ đặc biệt này chính là món quà vô giá đối với tôi. Tôi xin kể cho các bạn nghe câu chuyện về lòng can đảm của một cậu bé tên là Tyler.

Khi mới sinh, Tyler đã bị lây nhiễm HIV từ người mẹ. Từ lúc còn là một đứa bé sơ sinh, em sống được là nhờ vào rất nhiều loại thuốc. Đôi khi, em cũng cần phải được trợ giúp thở bằng ôxy.

Thế nhưng, Tyler không chịu gục ngã trong bất kỳ một phút giây nào trước căn bệnh chết người này. Chúng tôi vẫn thường thấy cậu chơi đùa hay chạy nhảy dưới sân, vừa mang trên vai chiếc ba lô trĩu nặng thuốc men, vừa kéo lê theo mình chiếc xe đẩy chứa bình ôxy để thở.

Chicken soup for the soul tập 2 - Phần 5

Niềm vui trẻ thơ của Tyler đã mang lại cho cậu bé sức mạnh và khiến tất cả chúng tôi, những người biết cậu đều rất đỗi ngạc nhiên và xem đây là một kỳ tích. Mẹ của Tyler nhận thấy cậu bé chạy quá nhanh nên bà mặc cho cậu bộ đồ màu đỏ. Bằng cách ấy, mỗi khi nhìn ra cửa sổ để trông chừng Tyler chơi đùa trên sân, bà đều có thể dễ dàng nhận ra cậu ngay.

Căn bệnh đáng sợ ấy cuối cùng rồi cũng hạ gục ngay cả một cậu bé đầy nghị lực như Tyler. Cậu yếu dần, và bất hạnh thay, cả mẹ cậu cũng trong tình trạng như vậy. Đến lúc thấy cậu bé sống không được bao lâu nữa, mẹ Tyler trò chuyện và an ủi rằng bà cũng sắp chết và bà sẽ sớm bên cạnh cậu nơi Thiên đường.

Vài ngày trước khi qua đời, Tyler ra hiệu cho tôi đến gần bên giường của cậu và thì thầm rằng: “Con sắp chết rồi cô ạ. Nhưng con không sợ đâu. Khi con chết, xin cô hãy mặc cho con bộ đồ màu đỏ. Mẹ đã hứa là cũng sẽ đến Thiên đường với con. Khi mẹ đến, có lẽ lúc ấy con đang chơi với các bạn, và con muốn mẹ dễ dàng nhận ra con ngay”.

– Cindy Dee Holms

Người luôn lạc quan

Chúng tôi may mắn có được ba cậu con trai tuyệt vời. Cậu con trai giữa, Billy, có biệt danh là “Người luôn lạc quan”. Cậu luôn là người thức dậy sớm nhất, chạy vào giường bố mẹ từ lúc 5 giờ sáng.

Dù chúng tôi nhắc nhở rằng phải giữ yên lặng và đi ngủ trở lại, thế nhưng cậu luôn thì thầm giận dỗi: “Sáng hôm nay trời sẽ rất đẹp. Con nghe được cả tiếng chim đang hót ngoài kia!”.

Người luôn lạc quan

Khi chúng tôi bảo Billy im lặng, cậu bé lại trả lời: “Con có nói với bố mẹ đâu, con đang nói với chính con mà!”.

Ở nhà trẻ, cô giáo cho cả lớp vẽ hình một chú hổ. Billy không có năng khiếu vẽ tranh, và con hổ của cậu có một mắt nhắm, một mắt hé mở. Khi cô giáo hỏi tại sao hổ con lại nhắm một mắt, Billy trả lời: “Bởi vì hổ đang nói: ‘Ta đang nhìn cậu đấy, cậu bé!’”.

Có một lần, cậu tranh cãi với anh trai mình về việc người đàn ông trên truyền hình có phải bị hói thật không. Billy nói rằng: “Ông ta đâu có hói. Ông ta chỉ hói khi nhìn anh thôi. Khi đi khỏi, ông ta có nhiều tóc lắm!”.

Con trai út của chúng tôi mắc phải một căn bệnh trầm trọng về thận vào một ngày thứ Ba, và qua đời ngay ngày thứ Sáu trong tuần đó. Buổi tối sau đám tang của Tanner, tôi nằm cạnh Billy để trò chuyện như thường lệ. Đêm ấy, hai mẹ con nằm trong bóng tối mà không nói gì nhiều.

Đột nhiên, Billy nói với tôi: “Con rất đau buồn vì những gì đã xảy đến cho gia đình chúng ta, nhưng con còn buồn hơn cho nhiều người khác nữa”. Những người khác nào mà cậu bé đang nói đến? “Đó là những người chưa bao giờ biết Tanner.

Chẳng phải cả nhà mình thật may mắn vì đã có em Tanner trong suốt 20 tháng sao? Mẹ xem, có rất nhiều người chẳng bao giờ có được may mắn để nhìn thấy em cả. Gia đình mình thật là những người may mắn”.

– Beth Dalton

 


Những điều khắc ghi trong tôi

Một ngày nọ, khi đang ngồi trong căn phòng yên tĩnh để chờ một cuộc hẹn, chợt một cảm giác thật kỳ lạ dâng lên trong tôi.

Tôi vội kiểm tra để chắc rằng mình đang tỉnh chứ không mơ, và tôi thấy mình đã đi quá xa so với giấc mơ của bất kỳ một người nào có thể có được. Mỗi suy nghĩ của tôi giống như một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, và tôi ngạc nhiên trước sự an bình của mỗi phút giây lặng lẽ trôi qua.

Rồi đột nhiên, gương mặt của mẹ tôi xuất hiện – gương mặt của bà trước khi mắc phải căn bệnh Alzheimer quái ác làm bà mất cả trí nhớ, không thể cảm nhận về con người và sụt hơn 22 cân. Mái tóc màu bạc tuyệt đẹp của bà uốn quanh khuôn mặt thanh tú.

Những điều khắc ghi trong tôi

Bà trông rất thật và gần gũi đến mức tôi có cảm giác như mình có thể đưa tay chạm vào. Thậm chí, tôi còn ngửi thấy mùi nước hoa Joy – loại nước hoa mà mẹ tôi yêu thích nhất. Dường như bà đang chờ đợi một điều gì đó và không nói gì cả.

“Mẹ ơi, con rất tiếc là mẹ đã phải chịu đựng căn bệnh khủng khiếp ấy!”, tôi nói.

Bà nhẹ lắc đầu, như thể bà hiểu được tôi đang nói về những khổ sở bà đã phải trải qua. Rồi bà mỉm cười – một nụ cười thật trìu mến – và nói một cách rành mạch: “Nhưng những gì mẹ nhớ chỉ là tình yêu của con mà thôi!”. Nói rồi, bà biến mất.

Tôi rùng mình khi căn phòng chợt trở nên lạnh lẽo, và tôi biết rõ rằng chỉ có tình yêu mà chúng ta cho đi cũng như nhận được mới là tất cả những gì chúng ta nhớ đến. Mọi nỗi đau đều sẽ qua đi, chỉ có tình yêu là còn lại mãi mãi.

Những lời nói của mẹ tôi là những điều quý giá nhất mà tôi đã từng được nghe, và giây phút đó khắc sâu mãi trong trái tim tôi.

– Bobbie Probstein

Không thiếu một người nào!

Chad là một cậu bé trầm lặng, nhút nhát. Một ngày nọ, sau khi đi học về, cậu nói với mẹ rằng cậu muốn làm thiệp Valentine để tặng tất cả các bạn trong lớp.

Trái tim người mẹ thắt lại, bà thầm nghĩ: “Ước gì con đừng làm thế!” bởi bà đã từng thấy đám trẻ tan học về vừa đi vừa cười đùa, và trò chuyện râm ran.

Không thiếu một người nào!

Nhưng Chad chưa bao giờ ở trong số đó. Tuy nhiên, bà vẫn quyết định giúp con mình. Bà mua giấy, keo và bút chì màu. Tối nào, Chad cũng cặm cụi làm để cho đủ cả 35 tấm thiệp.

Ngày Valentine đến, Chad rất háo hức. Cậu bé cẩn thận xếp tất cả thiệp vào cặp và nhảy chân sáo đến trường. Người mẹ quyết định sẽ nướng món bánh quy mà Chad rất thích và sẽ đãi cậu cùng với một ly sữa khi Chad tan học về nhà. Bà nghĩ rằng ắt hẳn Chad sẽ rất thất vọng, và những điều bà làm sẽ có thể giúp cậu bé dịu đi đôi chút. Bà cảm thấy rất buồn khi nghĩ rằng Chad sẽ chẳng nhận được nhiều thiệp, và có thể là chẳng có tấm nào cả.

Trưa đến, người mẹ đã chuẩn bị xong tất cả. Khi nghe tiếng bọn trẻ bên ngoài, bà vội nhìn qua cửa sổ. Đám trẻ vẫn cười nói và vui vẻ. Và, như thường lệ, Chad vẫn đi một mình ở phía sau. Nhưng cậu bé đi nhanh hơn mọi ngày. Người mẹ thầm nghĩ rằng có lẽ Chad sẽ òa khóc ngay khi bước vào nhà. Bà thấy hai tay cậu bé trống không, không có lấy một tấm thiệp nào, và bà nén nước mắt khi cánh cửa phòng bật mở.

“Mẹ có bánh và sữa cho con đây!”, bà cố tỏ ra vui vẻ.

Nhưng cậu bé hầu như không để ý là mẹ đang nói gì. Cậu bước vào nhà, khuôn mặt ngời sáng, và luôn miệng nói rằng: “Không một ai cả! Không một ai cả!”.

Trái tim người mẹ thắt lại.

Và rồi cậu nói tiếp: “Con đã tặng thiệp cho tất cả các bạn đấy mẹ ạ, con không quên một ai cả!”.

– Dave Galloway

Cố gắng từng chút một

Tôi đang đi dạo trên bãi biển khi hoàng hôn buông xuống. Dù biển đông người nhưng tôi chỉ chú ý đến một cậu bé cứ liên tục cúi xuống nhặt thứ gì đó và ném xuống biển. Khi đến gần hơn, tôi thấy cậu bé đang nhặt những con sao biển bị cuốn lên bờ và lần lượt ném từng con trở lại với biển.

Tôi cảm thấy khó hiểu. Tôi liền tiến đến chỗ cậu bé và nói: “Chào cháu, chú thắc mắc không biết cháu đang làm gì?”.

Cố gắng từng chút một

“Cháu đang đưa những con sao biển này trở về với đại dương. Chú thấy đó, bây giờ thủy triều đang xuống và tất cả những con sao biển này đã bị giạt lên bờ. Nếu như cháu không đưa chúng trở về biển thì chúng sẽ chết ngay ở đây vì thiếu oxy”.

“Chú hiểu rồi. Nhưng có đến hàng ngàn con sao biển ở trên bãi biển này. Cháu không thể nào nhặt hết tất cả chúng được. Và chuyện này còn xảy ra ở hàng trăm chỗ khác suốt bờ biển này. Cháu có nhận thấy rằng cháu không thể làm thay đổi được thực tế sao?”

Cậu bé mỉm cười, cúi xuống và rồi nhặt con sao biển khác lên, và khi ném nó xuống biển, cậu trả lời tôi: “Nhưng cháu có thể giúp được con sao biển này!”.

– Jack Canfield và Mark Victor Hansen

 

Cố gắng là tất cả những gì mà bạn phải làm. Cho dù thành công hay thất bại.

– Robert Thibodeau

Sự phục vụ tận tình

Một người đàn ông viết thư cho một khách sạn nhỏ ở thị trấn nơi ông định đến thăm nhân kỳ nghỉ của mình. Ông viết rằng:

Tôi rất muốn được mang theo chú chó nhỏ của mình. Nó rất sạch sẽ và ngoan ngoãn. Liệu ban đêm, các ông có thể cho phép tôi được mang nó vào trong phòng không?

Sự phục vụ tận tình

Ngay lập tức, người chủ khách sạn đã viết thư trả lời ông như sau:

Tôi điều hành khách sạn này đã nhiều năm. Trong suốt thời gian đó, tôi chưa từng bị chú chó nào lấy cắp khăn tắm, đồ ngủ, các đồ dùng bằng bạc, hay các bức tranh treo tường trong phòng.

Tôi chưa từng đuổi một chú chó nào ngay trong đêm vì say rượu và làm mất trật tự. Và tôi cũng chưa từng gặp trường hợp chú chó nào trốn trả tiền phòng.

Quả thực là như vậy, chú chó của ông sẽ được chào đón tại khách sạn của chúng tôi. Và, nếu chú chó ấy bảo lãnh cho ông, thì ông cũng được chào đón đến ở nơi này.

Karl Albrecht và Ron Zenke

 

Nếu có thể chọn một tính cách cho suốt cuộc đời, hãy chọn óc khôi hài.

 

– Jennifer James

Xem thêm: Những câu chuyện thuộc Chicken soup for the soul đã đăng.

Xem Download trọn tập 2 bên dưới.

Cảm ơn đã đọc rất vui khi các bạn chia sẽ bài viết cho mọi người xem

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *